««++•®•RoYal®®Fa|\/|iLy?•®•++»»
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhật kí cho em...

Go down

Nhật kí cho em... Empty Nhật kí cho em...

Bài gửi  CuiBapTienSinh Sat Mar 22, 2008 4:01 am

Nhớ là cảm thấy thiếu, Nhớ là muốn ở bên, Nhớ là cảm xúc của em lúc này...". Những dòng thư cuối cùng em viết ấy cứ bám riết lấy anh.

Và dù bây giờ hai đứa mình mỗi người một phương thì hình ảnh của em vẫn đong đầy trong anh với những cảm xúc tiếc nuối, buồn vui lẫn lộn. Hơn một năm từ ngày em nói lời từ biệt anh, để đi con đường anh chọn cho cả hai đứa.

Anh còn nhớ một ngày mùa thu, anh lang thang trên Hàng Đào để chụp ảnh cho cuốn sách của mình. Rồi em chui vào ống kính của anh, cứ đứng đấy giảng giải một điều gì đó cho một người nước ngoài mà không chịu rời đi để anh có thể lấy cận cảnh đình Hoa Lộc. Anh đến gần định sẽ nói với em về điều ấy nhưng bị giọng nói tiếng Anh líu lo và nụ cười của em làm cho anh ngạc nhiên và thích thú. Vậy là anh đã chuyển từ ý định chụp di tích sang chụp em.

Thời gian trôi qua, mình yêu nhau hơn một năm thì em có quyết định đi du học, còn anh tiếp tục theo học thạc sĩ ở trong nước. Đấy là khoảng thời gian khó khăn và hạnh phúc của cả hai đứa. Vừa vui mừng vì cả hai đứa sẽ có một tương lai xán lạn, vừa thấp thỏm lo sợ khoảng cách sáu năm trời cách biệt, hẳn có nhiều đổi thay. Thời gian ấy đã khiến anh suy nghĩ nhiều lắm.

Chúng ta đã tranh thủ từng giây phút để ở bên nhau. Nhưng cuối cùng thì cũng đến ngày em bước lên máy bay xa rời cái thành phố có bao nhiêu kỷ niệm này. Anh không đi tiễn em vì anh nghĩ sẽ không thể kìm lòng. Hơn một tháng thì anh quyết định nói lời chia tay với em. Dù lúc ấy tình yêu của anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn. Anh nói em cũng giống như những người con gái khác đi qua đời anh. Có được em như vậy cũng là vừa đủ. Anh được thỏa mãn cái cảm giác của người thợ săn vớ được con mồi. Và anh muốn kiếm con mồi khác ngon hơn.

Anh cứ tưởng như thế sẽ giúp em toàn tâm lo việc học hành. Thời gian sẽ làm cho hai đứa quên được nhau và xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng anh đã lầm, ít nhất anh không thể làm điều ấy.

Sáng nay, cơn gió heo may ùa về căn phòng nhỏ của anh, nơi hai đứa thường ngồi để nhìn ra cây sấu đầu ngõ. Em nói, cây sấu giống như chứng nhân tình yêu của hai đứa. Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một thời nông nổi.

Giờ dõi theo con đường em đi, anh không thể nắm bắt, càng không thể níu giữ. Anh cầu mong hạnh phúc đến bên em. Có như vậy mới khiến anh yên lòng. Bởi vì em biết không? Anh vẫn còn rất yêu em!!!
CuiBapTienSinh
CuiBapTienSinh

Tổng số bài gửi : 165
Join date : 22/03/2008
Age : 31
Đến từ : Trai Dat

https://royalfamily.canadian-forum.com/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết