««++•®•RoYal®®Fa|\/|iLy?•®•++»»
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lonely Song...

Go down

Lonely Song... Empty Lonely Song...

Bài gửi  CuiBapTienSinh Sat Mar 22, 2008 3:56 am

Lonely...

...Lonely...

...Song
Trong buổi chiều ấy, chiều u ám, chiều nặng hạt những giọt mưa, có một người đang ngắm nhìn những hạt mưa rơi, nghe tiếng mưa rơi... Tuấn thấy bạn có vẻ buồn, nhưng anh cũng không hỏi gì, anh hiểu không nên làm phiền thằng bạn gàn dở của mình trong lúc như thế này. Mấy hôm nay vẫn mưa suốt, những ngày hè thật kì lạ, nó buồn vui thất thường, khi hửng nắng vàng khi mưa xối xả, mưa trong nắng và nắng lại trong mưa, và cũng ngày mưa trong mùa nắng ấy, Dũng tạm biệt mái trường xưa...

---------------------------***---------------------------

-Tự tin lên, con đừng ngại điều gì. - Lời người mẹ động viên cậu con trai khi cậu chuyển sang ngôi trường mới.
-Đừng lo mà mẹ, con tên Dũng, nghĩa là Dũng Cảm mà. Lớp 7 đâu phải bé tí như ngày xưa nữa.
.....
Phải, đó là ngày đầu tiên Dũng chuyển đến trường Nguyễn Trường Tộ, và nhờ một số người thân quen nên đã vào lớp chọn dễ dàng. Dũng thông minh, nhưng đó là chuyện riêng của cậu, còn mấy đứa nhóc kia thì không nghĩ như vậy. Cậu nhóc tự tin bước vào trường học và mau chóng tập trung vào học, nhưng cậu thấy gì? Buồn... Vẫn học và vẫn buồn. Tại sao không có ai nhỉ? Không ai chơi, rồi lũ dở hơi kia bàn bàn tán tán về mình. Ôi dào toàn chuyện trên trời dưới biển, toàn việc mình hơi hâm hâm đến việc mình lười tắm... Và vậy là mình cô đơn....
Lonely lonely song....
---------------------------***---------------------------

Tuổi học trò mang lại tình bạn, nhưng cũng không hẳn là bao giờ cũng thế. Một năm và Dũng thấy mình như bị biệt lập ở tận cuối lớp, tự khắc Dũng chán học và thế là cái sự thông minh rớt theo như ruồi gãy cánh. Nhưng bù lại, giờ Dũng cảm thấy có gì đó phớt đời, chịu dựng và tìm thấy niềm vui một mình.

“Tạm biệt mái trường nhé”, ôi chao, Dũng muốn nói 5 từ ấy làm sao. Nếu có thể thì tặng thêm nó 2 chữ “vĩnh biệt” cũng được. Cậu gần như lê lết từng ngày và đếm ngược thời gian ra khỏi trướng, nhưng cậu cũng không chuyển trường vì nghĩ nó không cần thiết nữa. Ở trong lớp cậu đã quá nổi tiếng với cái kiểu cách lập dị của mình rồi. Lập dị không phải ở cách ăn mặc, không phải ở cách nói năng, mà lập dị chính tại con mắt mà mọi người nhìn vào. Ai mà biết cậu nghĩ gì chứ, họ nghĩ cậu ích kỉ trong khi họ lại phớt lờ một cụ già què cụt đang ngồi mài mấy viên bi ve bên vệ đường bán cho trẻ con chơi. Những lúc như vậy, Dũng không trách bọn họ, cậu chỉ ngồi cạnh bà ấy một lúc, nghe lời bà ấy kể về những đứa con đã mất cùa bà rồi lặng lẽ rời đi, để lại ít tiền ăn sáng của mình mà không để bà biết.

Tuổi học trò và tuổi học trò. Tuổi đẹp nhất đối với phần lớn mọi người. Ở tuổi này con người quá ngây thơ để nhận ra được những điều vô tâm mình làm là tàn ác, chúng sống theo cái gọi là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” và lánh xa mấy đứa nhóc đội sổ hay bị thành kiến mà không có một chút cảm xúc. Có gì đâu, chỉ một lời nói là có thể dìm đôi cánh thiên thần vào trong hầm ác quỷ...

Dũng thích ai nhỉ? Cậu không có cái can đảm như cái tên của cậu để nói ra, cậu cũng không muốn tự dưng lại bị làm ầm lên một lần nữa. Và cậu cũng thừa đủ suy nghĩ để hiểu rằng mình đang đứng ở vị trí nào để nói răng mình thích cô bé ấy, ít ra đến giờ vẫn là một trong nhưng học sinh xuất sắc của lớp. Hê, may mắn đấy, cô giáo xếp Dũng ngồi cạnh cô bé ấy, nhưng cậu cũng đôi lúc chỉ dám liếc trộm chứ đâu biết làm gì. Nhưng cái cậu thích ở cô ấy chính là cô ấy luôn luôn vui tươi với mọi người, cô ấy gần như cố gắng để mọi người vui, kể cả Dũng,...

Bad Diary.
---------------------------***---------------------------

-Ê! - Tiếng Tuần gọi cậu. – Bọn nó đến rồi, giờ chúng ta làm gì đây kưng?
-Cậu đứng đằng trước, dụ bọn nó, tớ lấy mền ra trùm rồi đánh hội đồng...

Chuyện dã man thật, nhưng đó là quy tắc của nhóm Dũng. Theo như lý luận của Tuấn thì việc tẩm quất này giúp “giãn bớt dây thần kinh não” để tạo ra sự sáng tạo khi bắt đầu công việc. Dũng đưa ra bản phác thảo cho bài trình bày sắp tới của nhóm trước lớp, cậu lấy từ trong cái túi nhỏ ra một cái hộp bút nhỏ có hình con gấu panda đang ngồi thiền trên cái quan tài... Và cậu nhớ...
---------------------------***---------------------------

-Cái gì vậy? –Dũng ngạc nhiên hỏi, hơi bất ngờ...
-Tặng cậu đấy.. - Thuỳ Anh nói. – Hôm nay sinh nhật cậu, đúng không?
Dũng không biết nói gì hơn, cậu chỉ cười trừ. Đã lâu lắm rồi cậu không mời bạn bè đến tiệc sinh nhật của mình, ăn bánh sinh nhật một mình cũng buồn chứ. Cậu mở nhanh cái hộp quà và lại nói...
-Cái gì vậy... – Một con gấu trúc đang ngồi thiền trên nắp quan tài... =,,=
-Đẹp đấy chứ, hợp với cậu - Thuỳ Anh cười...
-Cám ơn.. – Dũng nói ngác ngứ, nhưng cậu cũng chẳng cần nói vậy nữa. Cô bé ấy quay đầu nói chuyện với nhóm của cô ấy.
---------------------------***---------------------------

Hộp bút ơi là hộp bút, mình không thay cái hộp khác trông lớn hơn một chút cho dù nó cũ, chắc do mình khoái làm trẻ con. Lúc ấy mình muốn lớn nhanh thật nhanh, và già hẳn đi so với tuổi thì bây giờ mình lại chỉ khoái làm trẻ con. Cái tuổi hồng ấy qua nhanh và khiến cho mọi người không biết qúy trọng nó, để đến khi bỏ lại nó đằng sau lưng mới thấy tiếc nuối...
---------------------------***---------------------------

Năm lớp 9, mình rời ngôi trường Nguyễn Trường Tộ, nơi mình đã muốn dứt bỏ kí ức không mấy đẹp về 3 năm học cô đơn. Không có 1 người bạn thực sự, không có 1 tiếng cưới thân thiện từ những người mà đáng ra gọi là bạn...
Ngày tan trường, ngày chia tay... giây phút mình muốn tan đi giữa những tiếng cưới, nước mắt chia tay. Mình chạy khỏi những nhóm người kí tặng lưu bút, mong cho giây phút cuối cùng nhanh qua. Và giây phút trước giây phút cuối, có môt cái tay quen thuộc níu tay mình và kéo đi xềnh xệch...
-Cậu làm cái cóc gì thế, kí tặng tớ lưu bút đi chứ - Thuỳ Anh cười...
“Xem ra mình không tránh khỏi rồi” – Dũng cười trừ, cậu ghi mấy dòng chúc vớ vẩn mà cậu bịa ra lên vai áo của cô bé ấy. Nhưng điều cậu không ngờ là... mấy đứa bạn khác cũng ùa vào xin mình lưu bút, và chúng cũng viết đầy lưu bút lên áo của mình... Tiếng cười vang lên trong buổi tan trường... Và trời mưa.... Tạm biệt nhé trường xưa...
---------------------------***---------------------------

-Chặc... – Tuấn vuốt mấy cọng râu bé tí khi đọc được mấy dòng chữ trên lưng áo cũ của Dũng... – Thằng này già trước tuổi...
Khí gió thật, nó kiếm ở đâu ra cái món đồ đó vậy, mình đã cất sâu vào trong tủ áo cũ rồi...
Cái áo ghi lại mấy dòng lưu bút ghi trên ấy, và có một dòng đặc biệt mà cậu muốn giữ. Tuấn đã đọc nó rồi...
-“Ngày hôm ấy trời mưa, cậu ướt hết phải không? Cậu đã đưa tớ cái áo mưa của cậu vì cậu nghĩ rằng tớ sẽ không dám đi chung với cậu phải không? Ngốc...”
---------------------------***---------------------------

-Êy, cậu định ngồi ngắm mưa đến bao giờ thế Dũng ruồi... -Lần này, Tuấn cất tiếng hỏi...
-Lắng nghe mưa.... cho đến khi nó xa mãi...

Hy vọng điểm tựa trong tâm hồn
Hy vọng là những điều nhẹ nhàng,

Là điểm tựa trong tâm hồn,

Là dòng nhạc giao hưởng

Không bao giờ ngừng lại.

Có thể, lúc trước tôi sẽ không hiểu được ý nghĩa của những dòng thơ này,và cũng cho nó là những gì không cần thiết. Lúc đó tôi còn quá con nít, nhìn cuộc đời là cả một màu hồng với những gì là tươi sáng và rực rỡ. Đương nhiên thôi, với lứa tuổi cắp sách đến trường tôi có gì để mà bận tâm để suy nghĩ. Điều buồn phiền có chăng là những con điểm không tốt. Hay ngày hôm nay giận bạn, mấy giây sau đã hòa trở lại.

Có đi nhiều, trải qua nhiều, mới hiểu được cuộc sống vốn không đơn giản như mình vẫn nghĩ. Làm sao có thể hiểu hết tất cả mọi chuyện trên đời này để thành một người toàn vẹn. Có những lúc lầm lỗi, sợ hãi trong cảm giác bị người khác ghét bỏ. Đôi khi lại thất vọng về chính bản thân mình.

Nhưng điều gì đã làm mình vực dậy, đứng lên và đi tiếp. Đó chính là niềm hy vọng. Hy vọng không có gì là sai, mà còn là một động lực rất lớn. Hy vọng để có niềm tin vào bản thân, để có thể mạnh dạn hơn bước vào phía trước, và không chùn bước khi gặp những khó khăn. Trong lúc mất hết tất cả, không bạn bè, không người thân bên cạnh, tôi chỉ còn biết hy vọng vào ngày mai, một ngày mai có thể tười sáng hơn. Tôi nhận lấy hy vọng, để cố gắng thực hiện được những điều mà tôi mơ ước, khát khao đạt được. Tôi hy vọng, nhưng không chỉ ngồi đó để chờ đợi vào phép lạ trời ban. Tôi cố gắng làm hết mình!

Hy vọng là để tìm một lối thoát. Cuộc sống vốn rất nhiều khó khăn, và nhiều lần vấp ngã. Do đó , khi thiếu đi hy vọng, cuộc sống sẽ trở nên tối tăm, không còn con đường thoát ra. Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa biết bao. Hy vọng tạo nên màu sắc trong bức tranh cuộc đời bạn, tô vẽ nó thêm phần sinh động.

Tôi cũng từng không hy vọng, để khỏi phải thất vọng. Vì tôi sợ mọi việc sẽ không như mình vẫn tưỡng. Nhưng khi tôi muốn lẩn tránh, thì tôi càng hy vọng hơn , hy vọng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hy vọng đâu chỉ dành cho riêng mình, mà mình còn có thể hy vọng cho người khác. Nói ra tôi nghĩ sẽ có người cười tôi là ngốc nghếch. Tôi vẫn không cảm thấy vậy. Tôi yêu thương họ, tôi hy vọng cho họ có cuộc sống mới tốt hơn đó là lẽ thường của tình cảm giữa người và người, huống chi là với những người mà mình yêu thương. Tôi thích nhìn thấy họ cười, họ được hạnh phúc. Những lúc như vậy cả bãn thân tôi cũng cảm thấy vui lây.

Hôm nay cũng là ngày cuối tuần. Cảm giác của tôi như đang chùng xuống. Chưa bao giờ nghĩ quá sâu sắc về cuộc đời như vậy. Tôi đã từng nhìn thấy bao người đau khổ, họ vẫn đứng lên được, nhìn thấy bao người tàn tật vẫn vui cười với cuộc sống đầy gian nan. Tôi vẫn không hiểu cho đến giờ mới ngộ ra, họ cũng như tôi, đang đương đầu với cuộc sống và tin tưởng hy vọng vào tươi lai tươi sáng hơn....
CuiBapTienSinh
CuiBapTienSinh

Tổng số bài gửi : 165
Join date : 22/03/2008
Age : 31
Đến từ : Trai Dat

https://royalfamily.canadian-forum.com/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết